Giấc mơ phố cổ
Cuối đông đầu xuân, tiết trời lành lạnh dễ làm cho ai đó miên man nhớ nhung về những điều xưa cũ, bình dị và ấm áp vô cùng. Và giữa miền nhớ xa xăm ấy, là một Hội An bình yên mỗi khi hoàng hôn buông xuống, tỏa ánh sáng lấp lánh trên dòng sông Hoài cổ tích.
Có người thích Hội An lúc sớm tinh mơ, khi lang thang quanh phố cổ để hít hà mùi hương trầm quyện với cuộc sống thường ngày của tàu phớ, của cao lầu, của bánh mì Phượng, của hương cà phê nồng nàn ngõ nhỏ… Có người mê Hội An khi bóng ngả chiều tà, để ngắm ánh hoàng hôn vàng vọt phủ lên mái ngói rêu phong. Từ sân thượng của quán cà phê nằm trong khu phố cổ nhìn xuống là những mái ngói lô xô nhuộm màu thời gian kiêu hãnh bên muôn đóa hoa tươi tắn… và để thấy tâm hồn thêm chút bình yên. Bởi lẽ đó, có người dẫu đi Hội An mòn gót, vẫn thích quay về.
Chỉ cần một lần tình cờ không hẹn trước, phố Hội sẽ đánh cắp trái tim bạn. Đêm rằm phố cổ thật đẹp! Đèn lồng giăng kín lối, hoa đăng lấp lánh cả dòng sông. Người đi dạo phố, vừa khoác tay người yêu vừa cười nói ríu rít. Người ngồi dưới ánh đèn, thưởng thức bữa tối lãng mạn và lặng nhìn dòng người qua lại. Kẻ nghệ sĩ lang thang yêu Hội An bởi những điều bình dị nhất. Đó là những con hẻm trải đầy lá vàng, bước chân thật nhẹ nhưng đủ để nghe thấy tiếng lá giòn tan; đôi mắt long lanh của em bé bán hoa đăng bên sông; gánh hàng rong đủ món ăn hấp dẫn hay tiếng kèn xích lô “bíp bíp” giữa phố đông người…
Hội An như những vệt màu kỳ diệu đan xen giữa quá khứ và hiện tại, để tâm hồn lữ khách dịu lại sau những mệt nhoài, lòng nhẹ bẫng không chút nỗi niềm. Dường như lúc nào phố cổ cũng đang say trong một giấc trưa say nồng, yên tĩnh và nhẹ nhàng. Vỉa hè xinh xắn với những cành cây xanh mướt, ban công rực rỡ màu hoa. Rồi cả những giàn đèn lồng xinh xinh lấp lánh trong nắng, những mái nhà đã cũ làm nền cho màu xanh non của lá cây… Tất cả quyện vào như bức tranh phong cảnh được phối màu khéo léo, lúc nào cũng âm ấm cái màu của nắng, của tường cũ rêu phong, của thời gian ngừng đọng.
Vẻ đẹp Hội An được tô điểm thêm bởi dòng chảy miệt mài của tạo hóa. Mong sao phố cổ mãi lưu trên mình nhưng dấu ấn của thời gian, để con người hôm nay và cả mai sau vẫn còn cơ hội được chiêm ngưỡng nét văn hóa vẹn nguyên từ thời xưa cũ. Để sau những bộn bề thường nhật, người ta có một chốn đi về, tìm cho mình khoảnh khắc vô ưu, không lo nghĩ giữa thiên đường cổ tích có thật!